Earable Vietnam

Earable Vietnam

Outsource
1-10
49-51 Street 30B, Tran Nao, Binh An Ward, District 2 District 2 Ho Chi Minh
2.7
198 reviews

Tôi thất vọng với thái độ của các nhân viên người Việt sau quãng thời gian làm quản lý công ty. "Tôi từng làm quản lý sản xuất mảng liên quan đến bo mạch. Sau một thời gian làm việc, tôi nhận ra một vài nét về nhân viên người Việt như sau: 1. Tác phong công nghiệp không cao: thiếu tuân thủ giờ giấc; kỷ luật lao động thấp (làm việc riêng, chuyện phiếm, kém tuân thủ quy trình làm việc...). Chỉ khi công ty đưa ra chế tài, đánh mạnh vào tài chính thì các nhân viên mới miễn cưỡng làm theo, nhưng vẫn không thoải mái. 2. Tính tự giác còn rất hạn chế: làm việc không chuyên tâm đã đành, nhiều người còn thường xuyên chểnh mảng, bất cẩn, gây ra lỗi dây chuyền trong quá trình làm việc. 3. Không có tính tiết kiệm: nhiều người quan niệm cơm do công ty lo, điện do công ty chi trả, tài sản là "của chùa" nên rất dễ lấy quá phần mình thực sự cần hay lãng phí không cần thiết. 4. Không có tính cầu thị dù được góp ý rất chân thành: có người biết lắng nghe; nhưng cũng có k hông ít thành phần ngoan cố, phải gắng công thuyết phục rất kiên trì mới chịu tiếp thu. 5. Rất hay tỏ thái độ: bất cần, văng lời không hay kiểu 'không làm ở đây, làm chỗ khác, có sao đâu...'. Để thay đổi thói quen này của nhiều người Việt, không phải ngày một, ngày hai là được ngay. Chúng ta cần bắt đầu từ việc giáo dục, ngay trong gia đình, mỗi người phải biết lắng nghe lời góp ý với tinh thần cầu thị. Với nhà trường, bên cạnh việc trang bị cho các em tri thức, cũng cần hoàn thiện cho các em cả các kỹ năng khác, tối thiểu là giao tiếp, tôn trọng người khác. Xã hội ngày một chuyên môn hóa cao, nếu người Việt không chịu thay đổi, sẽ chẳng khác gì "tự mua dây buộc mình". Đồng tình với nhận định trên, độc giả Đọc phân tích rõ hơn nguyễn nhân xâu xa của thói quen không tốt này: "Gốc rễ của vấn đề chính là lối sống, phong cách sống, cụ thể là gia đình chứ không phải do nền giáo dục. Trẻ con sai lầm, chúng ta có thể đổ vấy cho thầy cô, nhà trường, nhưng một thanh niên, trung niên 30 hay 50 tuổi thì không thể đổ lỗi do người khác được nữa. Tất là xuất phát từ chính nhận thức và ý thức kém của bản thân mỗi người. Người Việt nói chung rất thích đổ lỗi, và đổ lỗi cho một cái chung (như nền giáo dục) luôn dễ hơn là một thứ cụ thể (như gia đình hay một ai đó). Đặc biệt, người Việt rất thích an phận và xuề xòa, làm đủ ăn là dừng, thiếu một chút cũng chấp nhận chứ ít khi chịu làm dư, làm thêm so với yêu cầu. Khi sai, chúng ta thường cười xuề xòa cho xong, chứ không chịu nhận trách nhiệm về mình một cách nghiêm túc. Tôi cũng là người quản lý nên biết rõ về thực trạng này. Nói thật, không có chế tài, hình phạt nào có thể ép được người ta thay đổi cả. Bởi lao động hay không là quyền của họ, họ vùng vằng đòi nghỉ, quản lý như chúng tôi cũng đành ngao ngán chấp nhận. Chi phí đào tạo cho họ không phải vấn đề, nhưng thời gian bắt đầu lại và gián đoạn quy trình sẽ là phí tốn rất lớn. Ngoài ra, tầm nhìn của nhiều người cũng còn rất ngắn hạn. Làm bất cứ điều gì, họ cũng đòi hỏi lợi ích ngay lập tức. Làm tăng ca, họ đòi thêm tiền ngay mới làm. Nếu cho họ đi hướng dẫn, truyền đạt kinh nghiệm để quy hoạch lên vị trí quản lý thì họ không làm, vì không thấy kết quả nhãn tiền mà lại sợ không đủ kiên nhẫn. Công bằng mà nói, không có dân tộc nào vượt trội so về trí thông minh, mọi thứ chỉ là do thái độ quyết định. Tôi kém, anh cũng kém, quan trọng là ai phấn đấu nhiều hơn sẽ gặt hái được thành công tốt hơn mà thôi".